Người Yêu Ngây Thơ Của Tôi
Phan_5
“Từ nay về sau đến văn phòng, không cho phép mặc quần lót!” Luật động ngón tay không ngừng ra vào hoa huyệt càng lợi hại hơn, nhưng lại không nghĩ chính thức cho cô cảm giác cô muốn.
Kỳ Trăn không ngừng lắc đầu, hai tay kích động cơ hồ muốn đâm vào sô pha, “Sẽ bị phát hiện...”
“Cẩn thận một chút thì tốt rồi.” Ngưng mắt nhìn khuôn mặt đỏ kín, ngón tay khiêu khích của Từ Trọng Hi cũng không ngừng nghỉ, ngược lại tiến công càng hung hiểm hơn.
Trong hoa huyện, mật dịch không ngừng chảy ra.
Mà lượng lớn mật hoa tuôn ra càng làm cho ngón tay của anh không biết ra vào dễ dàng hơn mấy lần.
“Hi... Em cầu anh... Thật sự sắp không được!”
Ngăn không được ham muốn đã công hãm rồi, cô nửa ngã vào trên ghế sa lon, thở gấp hóa thành bất lực cầu xin.
Người đàn ông có được cô lúc này, nếu như là Kỳ Hi, thật là tốt biết bao? Hết lần này tới lần khác không phải... .
Cô trường kỳ khát vọng cùng thầm mến, đều ở cùng người yêu dục vọng quấn gi¬ao thì hóa thành trào phúng lớn nhất đối tình yêu, mà cô lại bất lực phản bác, bởi vì anh là anh trai của cô, cô không thể thương anh, cũng vô pháp thương anh...
Khoé mắt Kỳ Trăn chảy ra nước mắt.
“Em muốn anh dừng lại?” Từ Trọng Hi tổng cảm giác có điểm gì là lạ, nhưng lại phát giác không ra sự thật, chỉ có thể theo bản năng, đem Kỳ Trăn chăm chú cài ở bên cạnh mình.
Ngón tay dính đầy mật dịch của anh trượt ra cửa huyệt, tại bên ngoài cánh hoa nhẹ nhàng ma sát.
“Không đúng... Không phải như vậy...” Kịch liệt ra vào rồi phải cần cường đại nhồi vào, mà bây giờ lại trống rỗng lớn la.
Cô tinh tường biết không phải là loại cảm giác này!
Chương 9
“Từ nay về sau đến văn phòng, không cho phép mặc quần lót!” Anh nói ra yêu cầu lần nữa.
“Được!” Kỳ Trăn cắn chặt răng căn, rưng rưng đáp ứng.
Vào lúc đó, vô luận người yêu có bao nhiêu yêu cầu không hợp lý, cô cũng sẽ nhường nhịn... Nếu không, lửa lan tràn trong người...
Vĩnh viễn không cách nào dẹp loạn...
“Cái này còn kém không nhiều lắm!” Không thể để ột mình anh một đầu nhiệt – đây là không công bằng.
Từ Trọng Hi một tay cởi bỏ quần của mình, lộ ra dục vọng nam tính sớm đã vận sức chờ phát động, lật người cô lại, nhanh chóng đưa cương mãnh của anh vào trong hoa tâm ướt át của cô.
“Đó... Đó...” Kỳ Trăn thở, kêu la lên tiếng, “Anh chậm một chút! Em sẽ không chịu được...” Cô tức giận thở hổn hển kháng nghị.
Cho dù hành vi thân mật của bọn họ đã không phải là lần đầu tiên, cô vẫn cảm giác được không thích ứng. “Chân mở ra một chút nữa! Em có thể.” Anh tin tưởng người yêu không phải nữ tử yếu đuối, khẳng định có năng lực tiếp nhận anh.
“Cái anh này...” Rõ ràng là đoán chừng cô...
Kỳ Trăn cau mày, trên trán toát ra mồ hôi.
Đối với yêu cầu của Từ Trọng Hi, trong lòng cô có vài phần kháng cự.
“Tiểu Trăn, em là người phụ nữ của anh, anh muốn có được em!” Anh dùng đầu lưỡi liếm đi mồ hôi của cô, hai tay phủ trên mông cô, nam tính kiên quyết không ngừng đi tới càng sâu.
“Ừ...” Cảm giác cường hãn phong phú làm ôi của cô không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
“Như vậy có thể chứ?” Thắt lưng dùng sức một cái, chạy nước rút trong hoa tâm của cô.
“Có thể...” Hai tay nắm chặt sô pha, thân thể Kỳ Trăn thoáng nghiêng về trước, mông cũng theo luật động của anh mà lắc lư.
Ma sát như vậy khiến cho đùi cô run rẩy.
Tại thời khắc này, ngoại trừ kết hợp mật thiết ra, ngôn ngữ có vẻ dư thừa, mà phân tranh giữa hai người cũng đều không quan trọng.
Tại lúc một vào một ra, ngoại trừ ngắn ngủi không thích, chính là tràn đầy khoái cảm. Chỉ cần chăm chú cảm thụ nhiệt độ cơ thể cả hai, thở dốc, tim đập mạnh ở giữa nhiệt tình của bọn họ... Còn lại, đều dư thừa.
“Tiểu Trăn, em giỏi quá!” Khóe miệng của anh bởi vì tràn đầy giữ lấy mà đắc ý.
“Làm trò! Em là con gái mà.” Nếu cô là đàn ông, liền đổi anh bị đè! Hừ! Miệng cô cứng ngắc phản kích bởi vì động tác của anh mà nghiền nát.
Dần dần tăng mạnh đánh sâu vào làm cho cô cho thấy mình như là hình ảnh trong tiểu thuyết tình yêu, cứ như vậy ngất đi...
Nhưng, cũng không phát sinh loại chuyện này.
Sau khi quen thuộc phương thức tấn công của người yêu, trong cơ thể của cô lại nhóm lên ngọn lửa hừng hực, cái mông lại phối hợp động tác nhanh nhẹn dũng mãnh của anh, lay động thân hình, có phương thức luật động giống vậy.
“Trời ạ! Em...” Phản ứng nhạy cảm của cô làm cho anh thở hốc vì kinh ngạc, “Anh đã biết rõ em là người con gái thích hợp với anh.”
“Anh không biết mắc cỡ!” Có rảnh nói hưu nói vượn những điều này, không bằng khiến cô hồn nhiên quên mình đi?
Làm cho cô đến không hề có ý thức, tâm tình từ tình cảm mãnh liệt bay lên không...
“Anh sẽ làm cho em càng thoải mái !” Như là thề, anh bừa bãi rong ruổi ở trong cơ thể cô, một lần so với một lần càng thêm xâm nhập...
Sau kịch liệt lần lượt kéo ra đưa vào, Kỳ Trăn nhận ra cao trào anh mang đến, rốt cục lên tiếng gọi.
Mà anh, chăm chú dắt cô, trèo lên đỉnh cao dục vọng.
“A... A...”
Một hồi lại một hồi sung sướng nổ tung tại trong cơ thể cô, thành trong dũng đạo cũng bắt đầu co rút lại, cô cảm giác được một cỗ dòng nước ấm chảy khắp toàn thân.
Để vật đàn ông trong cơ thể cô phóng túng, bọn họ đồng thời đạt đến cảnh giới trước nay chưa có...
★★★
Dưới vòi hoa sen ấm áp, hai người cùng tắm, đó cũng không phải lần đầu tiên hai người cùng tắm, nhưng Kỳ Trăn vẫn cảm thấy mệt chết đi.
Bởi vì gã đàn ông kia gắng phải theo vào tới, chẳng những ôm chặt cô, còn nói muốn cùng cô tắm.
Hai người rửa, rửa ... Anh lại đem cô đặt ở trên tường, nâng mông cô lên, lại đem nam tính dâng trào đưa vào trong cơ thể cô.
“Bây giờ rốt cuộc anh muốn như thế nào... Bất quá chỉ mới hai ngày...” Từ bên ngoài lật đến bên trong, làm không ngừng không để yên, Kỳ Trăn không rảnh nghỉ ngơi nhịn không được kháng nghị.
Phản ứng thẳng thắn của Kỳ Trăn làm cho anh cười, a! Cô thật trực tiếp đến thật đáng yêu!
Tại trên người cô, anh không ngừng có kinh hỉ ngoài ý. “Không phải vấn đề hai ngày! Là anh rất nhớ em.” Bàn tay to của anh phóng đãng xoa hai vú của cô, rõ ràng là luyến cô thành si, đối với tất cả thuộc về cô, đều điên cuồng.
Anh chính là muốn có tất cả của cô!
“Tư Đồ Tĩnh...” Cô còn chưa có nói đến đầu sỏ làm cho bọn họ chiến tranh lạnh.
“Không cho phép gọi tên anh ta!” Đàn ông ghen lên như là đứa con nít, ôm bờ eo của cô, trong dũng đạo cực nóng, điên cuồng ra vào.
Đáng giận! Cô biết rõ anh để ý, lúc ở chung còn nói đến anh ta...
“Nha... ! Chết tiệt!” Cô bởi vì anh lúc nhanh lúc chậm xâm lược mà run rẩy, không cách nào tự hỏi, chỉ có thể phát ra tiếng chửi rủa.
“Cái đầu nhỏ của em dưa chỉ có thể có anh.” Tại bên tai cô nỉ non.
Khuôn mặt đỏ lên, nhanh chóng hưởng ứng, “Biết rồi!” Làm sao không biết anh đã bưng lấy cả ca dấm chua uống hết rồi?
“Biết rõ là tốt rồi.” Nhanh chóng hôn lên trán của cô.
Anh yêu khí chất trung tính của Kỳ Trăn, tính tình thẳng thắn và da thịt trẻ tuổi đẫy đà co dãn...
Cô như đã hạ cổ đối với anh, thật sâu mê hoặc anh.
“Trọng Hi, anh quá dùng sức...” Nhẹ giọng phàn nàn, cái miệng nhỏ nhắn của cô phát ra tiếng thở gấp thấp, lại thúc đẩy anh điên cuồng giữ lấy cô hơn.
“Ôm chặt anh! Bắt anh, cắn anh... Muốn như thế nào đều tùy em! Nhưng em chỉ có thể dựa vào anh.” Kéo tay của cô, muốn cô ôm mình.
A! Anh là thùng dấm chua lớn thế kỷ!
Kỳ Trăn chỉ có bắt lấy cánh tay rắn chắc của anh, cảm thụ anh không ngừng đẩy mạnh lên trước, mỗi một lần đều vọt tới chỗ sâu nhất trong cơ thể...
Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, cánh tay bóp chặt vai của anh tiết hận.
Tiếng nước ào ào đổ vào ở bên tai, thế giới bị tràn ngập sương mù vờn quanh... Mà hai cỗ thân thể nóng hổi đã ở trong đó quấn gi¬ao ...
Trong mặt thuỷ tinh sương mù, hình ảnh của bọn họ mặc cho ai chứng kiến đều muốn huyết mạch sôi trào!
★★★
Trên bàn trà bày biện lần lượt bánh bò, mứt trái cây, nước chanh vừa mua.
Nhưng mà không có người vươn tay lấy ăn.
Từ Trọng Hi cầm điện thoại, thấp giọng nói chuyện, mà Kỳ Trăn nằm ở trên giường, hữu khí vô lực khóc thét, “Muốn chết đói, bụng em thật đói đó...”
Sau khi cô thanh tỉnh, liền nằm lỳ ở trên giường, không ngừng khóc hô, trên người vòng quanh một cái ga giường, trở mình lăn qua lại, không có ý xuống giường.
“Ai, cô bé này...” Từ Trọng Hi tức giận nhìn cô.
Từ bữa tối hôm trước chỉ ăn một bữa mì ý sốt cà, còn chưa ăn qua bữa ăn chính nữa, tất cả ăn uống đều do người đàn ông kia làm: bánh mì, bánh ngọt, nước trái cây… đều dùng thức ăn giản tiện mà trôi qua.
Sau đó, cả ngày thứ bảy cô đều ngủ, căn bản không hề bước ra cửa phòng.
Hiện tại cô vô cùng đói? Căn bản không muốn ăn thức ăn tiện lợi nữa, cũng không muốn cùng người yêu đi ra ngoài mua, chính là muốn chơi xấu trên giường chờ anh đút.
Ai kêu anh đã đem cô làm thành bộ dạng này? Thân thể làm bằng sắt cũng sẽ chịu không được, huống chi cô là người!
“Được rồi! Nghe được. Không cần phải hô gào nữa! Chờ một chút liền no chết em.” Sau khi Từ Trọng Hi gọi điện thoại xong liền chứng kiến bạn gái đang “khóc yểu”, tuyệt không quan tâm mình có mềm mại mà người con gái nên có hay không, anh thật là có điểm dở khóc dở cười.
“Hừ! Ba của em cũng không dám chửi em như vậy, anh muốn như thế nào đây? Xem em là siêu nhân sao?” Kỳ Trăn tức giận trừng gã đàn ông nghiền ép cô, đối với chuyện hoan ái một ngày một đêm, vẫn chỉ có bánh mì có thể no bụng này, thật sự tức giận tới cực điểm.
Cô không muốn chỉ ăn bánh mì và nước trái cây!
Cô muốn ăn món lạ, còn có canh nóng hổi... Tốt nhất còn có hoa quả sau khi ăn xong, như vậy mới hỗ trợ tiêu hóa.
Nhìn xem người con gái vì thức ăn mà cùng mình mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Từ Trọng Hi cảm giác thật sự buồn cười.
Thì ra, cô và mình đồng dạng... ngây thơ.
Chỉ cần bộ phận cô muốn không có thỏa mãn, cũng giống như mình, vừa kêu vừa la, hơn nữa tuyệt không thỏa hiệp, chính là muốn cướp được thứ mình muốn mới thôi.
Một người yêu giống như đứa bé, lại động đến lòng của anh.
“Leng keng! Leng keng!” chuông cửa vang lên, hai người nhìn nhau, Từ Trọng Hi đương nhiên không cho người chỉ có một cái mền mỏng manh trên người ra mở cửa.
Quả nhiên là đồ ăn anh vừa gọi!
Thân hình cao lớn của đàn ông ngăn trở tầm nhìn mất trật tự sau lưng, trước tiên đưa tiền vào trong ngực cậu nhóc, đón thêm thức ăn cuồn cuộn anh ta đưa đến, nhanh chóng đóng cửa lại.
“Anh mua gì đó? Thơm quá!” Người con gái đang nằm lỳ ở trên giường nghe thấy hương mà đến đã nhúc nhích.
“Cơm thịt khô và món xào, chiêu bài của ‘Khách mau tới’.”
Từ Trọng Hi ngắm người con gái khoác ga giường, cố tự trấn định vội ho một tiếng.
“Làm gì vậy? Ánh mắt anh là ý gì?” Kỳ Trăn nở nụ cười.
Chương 10
Cô biết rõ dưới giường là thân thể không mảnh vải che của mình, nhưng cũng đã để cho anh xem hết, sờ hết, làm gì phải giả bộ thẹn thùng a? Như vậy sẽ không là cô.
“Nếu như em không muốn đang ăn một nửa thì bị anh đè đến trên giường, phải đi thay bộ y phục!” Cho dù bọn họ đã hoan ái cả ngày, Từ Trọng Hi vẫn rất khó đem ánh mắt dời khỏi người cô, cho nên chỉ có thể khuyên cô như vậy.
“Anh, sắc lang này!” Nghe được cảnh cáo của anh, cô le lưỡi, tranh thủ thời gi¬an chọn một bộ y phục, tiến vào phòng tắm.
Kỳ Trăn lại chui ra, liền chứng kiến trên bàn bày đầy các dạng thức ăn bọn họ yêu tha thiết, ớt xanh xào thịt bò, bắp thịt dấm đường, ruột già xào gừng, thịt kho tàu hải sâm, súp cá tươi cùng hai chén cơm thịt khô lớn, chỉnh tề bày ở trước mắt.
“A! Rất phong phú. Em thích.” Kỳ Trăn mặc áo sơ mi của đàn ông một cái bước xa chạy đến trước cơm thịt khô, nâng lên liền ăn.
Dù sao một ngày vừa qua, bọn họ tiêu hao quá nhiều thể lực rồi, cần phải bồi bổ.
“Không có ai tranh với em, chậm một chút.” Ánh mắt mang theo sự chiều chuộng nhìn về phía người con gái của anh, duy chỉ có anh biết rõ đường cong yểu điệu ở dưới áo sơ mi là phong tình như thế nào...
Nghĩ tới đây, ánh mắt Từ Trọng Hi lại hỗn tạp màu sắc khác nhau.
“Em biết rõ! Nhưng em đói quá!” Cô vừa ăn vừa trả lời, cười hì hì nhìn người yêu, chỉ cần có thức ăn nóng, cô rất dễ đuổi.
“Anh cũng đói bụng!” Ngồi ở cô bên cạnh, đáy mắt tản ra dục vọng bất đồng.
“Tự mình ăn đi –” Cô kiều mỵ làm nũng với anh, cũng không muốn đút anh ăn cơm lúc này.
“Anh vất vả tìm bữa tiệc phong phú đến giúp em, em hồi báo anh như vậy sao?” Từ Trọng Hi cũng bắt đầu khóc thét, trình độ đáng thương không thua người con gái vừa mới nằm ở trên giường “khóc yểu”.
“A! Anh đáng thương như vậy sao?” Kỳ Trăn cười trêu chọc anh, nhưng vẫn múc một muỗng cơm thịt khô đưa đến trước miệng của anh.
“Ừ hừ... Cám ơn, nhờ em đút mới ăn ngon.” Từ Trọng Hi liên tiếp gật đầu, dùng sức nhấm nuốt mấy ngụm, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập vui vẻ.
“Thức ăn của ‘Khách mau tới’ ăn ngon không?” Ngắm đàn ông đang nói chuyện điên đảo, “Em ngửi thấy được mùi thơm, liền biết anh gọi bên ngoài đưa tới! Ăn một miếng nữa.” Lại gắp một đũa ruột già xào gừng lớn, đưa đến trong miệng người yêu.
Chẳng lẽ đút người ăn cơm sẽ trở thành thói quen? Nhưng nhìn anh vui vẻ, trong lòng cô cũng không hiểu sao cảm thấy ngọt ngào.
★★★
“Anh no rồi.” Từ Trọng Hi nhún nhún vai, liền múc thịt kho tàu hải sâm, đưa đến trước cặp môi đỏ mọng, “Em nên ăn nhiều một chút! Sợ em đói bụng lắm.” Ánh mắt thâm tình chân thành giống như dẫn theo dòng điện, làm cho Kỳ Trăn thoáng thất thần.
“Bây giờ anh mới nói như vậy... lúc trước em nói không muốn anh lại...” Kỳ Trăn bĩu môi, không tin anh thật sự sợ cô đói bụng.
“Anh kìm lòng không được nha, ai bảo em mê người như vậy.”
Nhanh tay nhanh chân giúp cô múc thêm một chén canh cá.
Hừ, nhìn xem người đàn ông này đang nói chuyện ma quỷ gì?
Tự mình túng dục quá độ, bây giờ ngược lại đổ thừa cho người khác? Diện mạo cô rất mê người sao! Cô chưa bao giờ biết diện mạo mình lại đẹp...
“Lúc ăn cơm không nên nói chuyện.” Lườm anh một cái, ngăn lại hồ ngôn loạn ngữ của anh, giọng điệu rất lạnh nhạt.
“Vâng... Vâng... Lập tức tuân mệnh! Nữ hoàng của anh.” Thân mật ôm người trong lòng, giọng điệu ngoan ngoãn phục tùng tựa như thiếu niên mới nếm thử tư vị tình.
“Hì!” Kỳ Trăn nhịn không được cười ra tiếng. Anh thật láu lỉnh!
“Vui vẻ không...” Thì ra tâm tình đế vương cổ đại chiếm được nụ cười của mỹ nhân là như thế này sao!
Chứng kiến nụ cười của Kỳ Trăn, Từ Trọng Hi đột nhiên cảm nhận được tâm tình của những quân vương mất nước kia.
★★★
Kỳ Trăn vung tóc đuôi ngựa, mạnh mẽ bước vào vào phòng họp hội học sinh, đã bị Tư Đồ Tĩnh chặn lại. ”Như thế nào? Bây giờ vào phòng họp hội học sinh phải trình thẻ sao?” Kỳ Trăn không hiểu cái tay kia có ý tứ gì, nhướng mày hỏi thăm.
“Gần đây em bận rộn nhiều việc? Đã lâu không đến.” Sau lưng Tư Đồ Tĩnh ẩn dấu một bàn đồ ăn Âu, vừa nói vừa đưa điểm tâm ngọt cách thức tiêu chuẩn mê người đến trước mặt Kỳ Trăn, “Anh tìm được đồ ăn ngon, cũng không có ai có thể chia xẻ, thật sự rất cô đơn nha!”
Kỳ Trăn nhàn nhạt ngắm anh. Có nghiêm trọng như vậy sao?
“Đây không phải đã tới rồi sao? Em đói bụng rồi.” Chứng kiến dĩa ăn bằng sứ để trên bàn, ánh mắt Kỳ Trăn không khỏi sáng lên.
Đó là một cái bánh ba tầng, bánh ngọt hạnh nhân tầng ba, cà phê bơ tâng hai và cà phê choco¬late tầng một, tư vị hương thuần tuý, trình tự phong phú... Làm cho người ta nhìn mà nước miếng chảy ròng.
Tư Đồ Tĩnh thật biết ăn, thức ăn anh lấy ra hiến tuyệt đối đặc sắc đầy đủ. Nếu như cô không ăn, thật không biết phải trả lời sao với cái bụng của mình.
Bất quá... Hoa hoa công tử thật tri kỷ, dĩa ăn nhỏ cũng đã chuẩn bị xong, khó trách không có người con gái nào thoát khỏi lòng bàn tay của anh.
Đến đầu bàn, vui vẻ tìm chỗ ngồi thích hợp, tính toán hảo hảo hưởng dụng một phen.
“Uống trà hoa quả Đức Áo, được không? Trà hương hoa quả chua chua ngọt ngọt, xứng vị đồ ăn Âu phong phú, thích hợp nhất.” Tư Đồ Tĩnh ưu nhã không chỉ chú ý ăn, còn phong độ nhẹ nhàng, cũng khó trách là một trong cao nhân làm tức giận học sinh nam trong trường.
“Ăn cái gì, hợp uống gì, không phải sở trường của anh sao? Hội học sinh là địa bàn của anh, ngược lại còn hỏi ý kiến của em?” Kỳ Trăn khẽ cười một tiếng, đâm phá Tư Đồ Tĩnh ra vẻ phong nhã.
“Tôn trọng ý kiến nữ sĩ nha!” Tư Đồ Tĩnh mỉm cười, đối với công kích của Kỳ Trăn không để trong lòng.
“Như thế nào? Cấp tốc tìm em đến, có chuyện lớn gì?”
Cắt xuống một món bánh Âu để vào trong miệng, khen! Quả nhiên ăn ngon.
“Nào có chuyện gì? Chỉ là muốn tâm sự với em...”
Tư Đồ Tĩnh đưa trà hoa quả pha tốt đến trước mặt Kỳ Trăn, đứng ở bên người cô, cúi đầu mỉm cười.
“Là thế này phải không?” Kỳ Trăn ngẩng đầu lên, mắt nghiêng nhìn lên trên, cùng anh hình thành một cái góc độ nhìn nhau, hình ảnh ngọt ngào đến cực kỳ kinh điển.
Nếu người ngoài không biết rõ tình hình chứng kiến hình ảnh này, không hiểu lầm mới kỳ quái đấy!
“Đúng a! Không cần phải nghĩ quá nhiều.” Có ý định dừng lại ba giây, Tư Đồ Tĩnh mới nháy mắt với Kỳ Trăn, xoay người trở lại vị trí của mình.
“Vậy sao?” Kỳ Trăn cắn thức ăn. Cô thực cảm thấy đàn ông này là lạ ... Cười đến rất âm mưu...
Không có chuyện gì sao đặc biệt tìm cô ăn món Âu?
“A Tĩnh! Anh cũng quá bất công đi? Vì cái gì chỉ có bạn gái xấu xa của anh được ăn món Âu?” Tư Đồ Du từ bên kia phòng họp chui ra, chứng kiến đĩa ăn trước mặt Kỳ Trăn, cũng kháng nghị, không hiểu sao Kỳ Trăn có đặc quyền này.
“Muốn ăn món Âu, anh cho em! Không cần phải kéo chuyện xấu gì ...” Kỳ Trăn nhíu mày, đẩy bàn sứ trước mặt ra.
Nói tiếp chuyện xấu, cô sẽ bị bạn trai đuổi ra khỏi nhà.
Lần này trở thành hai ngày an ủi an phụ, cũng là bởi vì giữa cô và Tư Đồ Tĩnh mập mờ như có như không chọc giận Từ Trọng Hi, cô không muốn bị lời đồn nhàm chán quấy nhiễu cuộc sống.
“Ở đây còn mà! Phần đó của Kỳ Trăn” Tư Đồ Tĩnh thở dài, lên tiếng ngăn cản em trai lấy đi điểm tâm của Kỳ Trăn.
“... Học trưởng. Em có không?” An Tư Tiệp yên lặng từ sau chui ra đầu ra mỉm cười với Tư Đồ Tĩnh.
Chứng kiến đàn em cấp dưới thanh tú xinh đẹp, Tư Đồ Tĩnh cười càng ôn hòa.
“Sao có thể thiếu em? Anh còn suy nghĩ A Du chạy đâu rồi, em chạy đi đâu vậy?” Anh đương nhiên biết rõ quan hệ giữa tiểu học đệ tuấn tú và em trai sinh đôi, với anh mà nói... Chính là nhiều hơn một em trai đáng giá làm cho người ta yêu thương.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, An Tư Tiệp sững sờ ở tại chỗ, không biết nên nói cái gì.
“Cậu cứ ngồi ở đó là được rồi! Món ăn Âu, ta tới đây.” Tiếng nói hơi chút khàn khàn của Tư Đồ Du từ bên cạnh thoát ra, chỉ định một cái vị trí khá xa bảo An Tư Tiệp ngồi xuống, ngăn trở cơ hội anh tiếp xúc với anh trai.
“Hắc! Người đàn ông này thật là kỳ quái, trông nom đông trông nom tây... Trông nom nhiều như vậy làm gì vậy?”Kỳ Trăn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra giữa Tư Đồ Du và An Tư Tiệp, ở một bên bênh vực lẽ phải.
An Tư Tiệp không nói chuyện, yên lặng ngồi ở một bên.
“Anh ta do tôi trông nom, cậu muốn như thế nào?” Tư Đồ Du nói chuyện cũng không thua người, vừa phản kích vừa đặt điểm tâm đến trước mặt An Tư Tiệp.
“Huh? !” Kỳ Trăn nhướng đuôi lông mày, nhìn về phía hai người.
“Tư Đồ Du!” An Tư Tiệp kêu một tiếng.
“A Du!” Quát bảo ngưng lại không kịp, đầu Tư Đồ Tĩnh cũng có chút đau nhức.
Kỳ Trăn tự nhận không phải người chết, đem phản ứng của ba đại đàn ông xem tại đáy mắt, giống như sáng tỏ một việc, liên tiếp gật đầu.
An Tư Tiệp khốn quẫn đến chỉ kém không đem vùi đầu tiến vào trong đồ ăn.
“A, được! Biết rồi, ta sẽ giúp các ngươi giữ bí mật.” Kỳ Trăn cắn thức ăn khoát khoát tay, đối với việc mờ ám của họ cũng rất có nghĩa khí.
Tư Đồ Tĩnh vuốt vuốt huyệt Thái Dương, đối với tình huống trước mắt không phản bác được.
“Vậy thì thật là đa tạ cậu!” Tư Đồ Du dương dương đắc ý, trong phạm vi thế lực, anh cũng không quên tuyên cáo –
“Không khách khí!” Kỳ Trăn nhẹ nhàng đáp lại.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian